Truyện: Anh chàng doanh nhân xui xẻo
15Có 2 bản: tiếng Anh và tiếng Việt
Các mem cho Phong biết thích đọc phiên bản nào hơn để Phong biết lần sau làm 1 bản thôi :D
1/ PHIÊN BẢN TIẾNG VIỆT (Dịch bởi Admin hehe)
Khoảng 1 năm trước, tôi đã gặp phải 1 vụ xô sát rất không bình thường mà tôi đã không kiểm soát được và nó diễn ra hoàn toàn bất ngờ. Tôi chưa bao giờ mong đợi mình sẽ va phải tình huống như vậy ngay cả trong mơ. Tôi làm việc trong sở tài chính và hoàn toàn ko có gì phàn nàn với chức vụ trưởng phòng. Tôi sống trong 1 ngôi nhà nhỏ tách biệt hẳn nằm ở ngoại ô và tôi phải đi làm bằng tàu điện ngầm mỗi ngày. Tôi thường đi sớm về khuya và kết thúc 1 ngày làm việc bằng bữa ăn khuya trước khi ngủ. Tôi là người rất quy tắc.
Một buổi tối thứ 4 bình thường với cái se lạnh của tiết trời tháng 1, tôi lê bước từ ga về nhà, mở cửa và bước vào phòng khách. Tôi mặc như thường lệ, 1 bộ vest sọc nhỏ, áo sơ mi, cà-vạt và áo khoác len màu đen. Ngay khi bật công tắc đèn thì tôi bất ngờ bắt gặp 1 gã mặc quần jean và áo len cổ tim, đeo găng tay đang đứng ngay trước mặt tôi. Điều đó lại càng ko bình thường khi gã đeo 1 cái mũ len trùm kín toàn bộ đầu chỉ chừa ra lỗ ở mắt và miệng. Tôi định hỏi gã dang làm cái quái gì ở đây thì gã đã lên tiếng với 1 giọng nói rõ ràng và khá trầm:
"Tao đang cướp nhà mày. Bỏ cặp xuống và đá nó sang đây, giơ 2 tay lên và đứng sát vào tường. Nhanh!!!"
Tôi làm những gì gã bảo, chí ít tôi nghĩ là tôi đã làm theo.
"Đừng có giơ tay lên nữa vời như thế, giơ 2 tay của mày cao lên"
Khi vừa giơ cao tay lên thì tôi thấy gã mở chiếc cặp của tôi và lấy ra cái laptop yêu quý của tôi và đặt lên bàn điện thoại. Lục lọi 1 hồi và không tìm thấy thứ gã muốn, thế là hắn trút ngược chiếc cặp làm giấy tờ của tôi rơi hết ra sàn. Tôi đã tốn công sắp xếp chúng theo thứ tự nhưng tôi nghĩ không nên phàn nàn với hắn. Hắn tiến lại gần tôi và cởi áo khoác và áo vest của tôi ra; tiếp đó hắn bắt đầu sờ soạn khắp người tôi. Cuối cùng hắn đã thấy cái ví tiền, gã lấy hết tiền và quăng chiếc ví đi. Kế đó gã tìm thấy chiếc dế yêu của tôi và dĩ nhiên hắn cho ngay vào túi của hắn. Tiếp theo hắn lục lọi túi quần và phát hiện thẻ tín dụng của tôi.
"Ghi mã PIN của mỗi thẻ vào đây" - Hắn ra lệnh.
"Chúng đều cùng 1 mã", Tôi vừa nói vừa ghi vào tờ giấy. Sau khi ghi xong, tôi quay về vị trí cũ đó là bức tường khi nãy.
"Tốt" - Gã nói - "Tao cần phải giữ mày yên lặng 1 lát... Mày có thứ gì tốt để TRÓI ko?"
"Có 1 cuộn dây phơi đồ trong tủ chén sau cầu thang" - Suy nghĩ 1 hồi tôi nói trong ngập ngừng. Nó là 1 loại dây cuớc nhỏ mà nếu bạn bị trói chặt có thể cắt đứt da. Sau đó tôi chợt nhớ mình có vài cuộn DUCT-TAPE (băng keo xám bạc). Tôi nói với gã là đã để nó ở dưới bồn rửa chén. Gã bảo tôi đi đến đó, còn gã đi phía sau; dĩ nhiên tôi vừa đi đến bồn rửa chén với 2 tay giơ cao lên trời.
Ngay khi tôi cầm cuộn duct-tape trong tay, hắn liền bảo:
"Nhét miếng chùi xoong kia vào miệng nhanh", nó là miếng chùi xoong tôi dùng để rửa chén.
"Tôi dùng miếng sạch hơn được ko?" - Không thể tin tôi có đủ gan dạ để nói như thế.
"Cái nào cũng được và lấy băng keo dán quanh miệng qua sau gáy. Dán cho thật kỹ, tao không muốn mày có thể phát ra bất cứ tiếng động nào. Tao sẽ kiểm tra lại đấy"
Gã khóa cửa sau và đi vào phòng khách.
Tôi nhét 1 miếng chùi xoong sạch vào miệng và bắt đầu dán băng keo quanh miệng, dĩ nhiên là qua sau gáy như hắn yêu cầu. Sau khi quấn được vài vòng băng keo, Tôi thử cất tiếng và mặc dù không phát âm rõ nhưng tôi vẫn phát ra được tiếng động. Thế là tôi tiếp tục quấn thêm khoảng 10 vòng cho đến khi tôi không thể phát ra bất kì âm thanh nào dù cố hết sức để hét. Gã quay trở lại nhà bếp và kiểm tra và trông gã khá thích thú với công việc "tự bịt miệng" của tôi. Sau đó gã đẩy tôi vào phòng khách.
"Giờ thì ngồi xuống cái ghế kia" - Gã chỉ vào cái ghế gỗ ở bàn ăn. Gã bảo tôi quấn băng keo quanh mắt cá, đầu gối, bắp đùi và dĩ nhiên quấn càng chặt càng tốt.
Tôi đã làm như được bảo. Đầu tiên là mắt cá, quấn đến khi 2 bàn chân của tôi khít lại; sau đó là đầu gối và cuối cùng là bắp đùi. Đôi chân của tôi lúc này đã dính lại với nhau và không thể banh ra dù chỉ là 1mm.
Trong khi tôi đang thực hiện công việc "tự trói", gã ngắm nghía cái TV màn hình phẳng trên tường cùng với đầu DVD, Xbox ở gần cửa.
"Tao sẽ cần xe hơi của mày để có thể hộ tống hết chỗ này" - Gã nói - "Chìa khóa xe đâu?"
Tôi gật và chỉ về phía tủ áo.
"Đến lấy cho tao" - Gã nói.
Tôi bắt đầu nhảy "lò cò" đến đó, trong tôi thật ngu ngốc. Tôi đã cố giấu chìa trong ngăn kéo bí mật phòng khi bị trộm lúc tôi không có nhà. Tôi mở ngăn kéo và trao chìa khóa chìa khóa cho gã. Gã khoái chí kinh khủng.
"Giấu kỹ nhỉ, mày chẳng thể nào ngờ được cái ngày hôm nay" - Gã vừa nói vừa gười và đẩy tôi về chỗ cái ghế.
"Hợp tác tốt lắm" - Gã nói như thể tôi và gã đang phối hợp ăn ý vậy; mà hình như cũng đúng thế thật. Hắn thì lo trộm, còn tôi thì lo "tự trói". Đây quả thực là cách tiết kiệm thời giờ nhưng tôi chẳng được xu nào từ chuyện này
"Tao phải lên lầu xem thử mày còn thứ gì đáng giá cho tao không. Mày lấy băng keo dán quanh người chặt vào ghế nhanh đi, và tao không muốn mày có thể cử động được"
Gã đi lên lầu và tôi bắt đầu thực hiện công việc. Cổ chân là chỗ khó nhất để dán chặt vào ghế vì nó đang dính khít vào nhau ở giữa 2 chân ghế. Tôi quấn băng keo theo hình số 8 quanh mắt cá và chân ghế cho đến khi hết cuộn băng keo. Cuối cùng mục đích đã đạt được và tôi chẳng thể nào nhích được 2 cổ chân. Tôi tiếp tục quấn băng keo quanh bắp đùi vào yên ghế cho đến khi tôi thật sự bị kẹt vào cái ghế. Sau đó tôi hít 1 hơi thật sâu và kéo băng keo dán quanh ngực vòng ra sau lưng ghế. Tôi quấn nhiều lần cho đến khi tôi thật sự ko thể cử động phần trên của cơ thể.
Tôi ngồi đó với cái lõi băng keo trên đùi và láng nghe tiếng động những đồ vật thân yêu của mình được đem xuống sảnh tập họp thành 1 đống cao như núi; và sớm thôi chúng sẽ chẳng còn là sở hữu của tôi nữa. Sau khi xong việc, gã quay lại phòng khách.
"Vậy là gần xong cả rồi" - Gã cười mỉm - "Giờ chỉ còn việc trói nốt mày và tao sẽ cao bay xa chạy. Đưa 2 tay ra sau ghế nhanh"
Gã dán băng keo quanh cổ tay và khuỷu tay và vài vòng quanh bụng để 2 tay tôi dính chặt vào ghế.
"Rất hận hạnh vì được "làm ăn" với mày" - Gã cười trong mãn nguyện - "À, còn 1 việc nữa" - Gã vào nhà bếp và lấy ra 1 cái xô nhựa màu hồng. Sau đó gã chụp vào đầu tôi và tôi cảm giác gã đang dán tay cầm để tôi không cử động được
"Hãy nghĩ là mày may mắn" - Gã tiếp lời - "Mày đã phải đau đớn hơn nếu tao dùng cuộn dây cước phơi đồ". Hắn đã đúng khi nói thế
"Mọi thứ sau đó trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, tôi bắt đầu cử động, vùng vẩy để thoát thân nhưng sớm bỏ cuộc. Tôi hoàn toàn bị kiểm soát và bị bỏ rơi trong tình trạng bị trói và bịt miệng mà không một sự thương tiếc nào.
Theo tính toán thì lúc đó là khoảng 2 giờ sáng và bà Cambell - người giúp việc của tôi sẽ đến vào lúc 7 giờ sáng. Do đó tôi còn phải chịu đựng khoảng 5 tiếng trong tình trạng bị trói như thế này. Nhịp thở ổn định và khá thoải mái, chỉ là tôi không thể cử động được. Hình như tôi đã ngủ gật và bị đánh thức bởi tiếng gỡ băng keo trên cái xô. Bà Cambell đã gọi tên tôi "Có phải ông chủ đó ko?"
Ngay tức thì cảnh sát đã ập đến và tôi được giải cứu. Tôi báo cáo tình trạng và mô tả nhưng họ không bao giờ bắt được hung thủ. Sự việc trên không phải lỗi của ai vì vài tuần trước bà Cambell đã đánh mất chìa khóa nhà của tôi. Vì bả làm cho nhiều nhà nên mỗi chìa khóa đều để địa chỉ nhà trên đó, có lẽ vì thế mà tên trộm sau khi tìm được chìa khóa mới vào nhà tôi trộm được.
Tôi đã hoàn toàn hồi phục sau 1 tách trà nóng và 1 giấc ngủ dài. Giờ tôi đã trang bị hệ thống báo động tối tân nhất. Nếu có ai phá được hệ thống, đột nhập vào nhà và cần trói tôi lại; thì tôi luôn có dự trữ sẵn những cuộn băng keo. Dù sao đi nữa thì bị trói cũng không tệ lắm và có gì đó rất hồi hợp.
---------------------------------------------------------
2/ PHIÊN BẢN TIẾNG ANH :
About a year ago I experienced a very unusual incident over which I had no control and was taken completely by surprise. Never in my wildest dreams did I expect to find myself in such a circumstance. I work in the city for a financial institution in which I enjoy a senior position with no little esteem and I am highly regarded throughout my profession as a competent and skilful manager of business and people. I get on well with my colleagues as long as they carry out my orders in a prompt manner. I live on my own in a very nice detached house in the suburbs from which I travel to the city each day by commuter train. I usually start early and arrive home late and having a little supper before retiring to bed. I am a man of routine
This particular night was a Wednesday mid way through a cold January when I trudged from the station up my garden path, unlocked the door and stepped into my hallway. I was dressed as normal for a winter’s night, pinstriped suit, shirt, silk tie and black woollen overcoat. When I switched on the light I was surprised to see a man dressed in jeans and a pullover wearing gloves standing in front of me. If this wasn’t unusual enough he had a woollen mask over his head with holes in for his eyes and mouth. I was about to ask him what he was doing when he saved me the trouble by offering the information. In a cool clear voice he said,
“I am robbing your house. Put your brief case down and kick it to me, stick your hands in the air and stand with your back to the wall”
I did as I was told, or at least I thought I did.
“Don’t put your hands half way up; stretch them as high as they will go”.
As I did my overcoat rose to my nose but I saw him open my briefcase take out my lap top and put it on the telephone table. He rummaged inside and decided there was nothing else he wanted so he turned it upside tipping my papers out over the floor. I had neatly sorted them in order but I didn’t think it was wise to complain as he walked over to me. He unbuttoned my over coat and jacket and frisked me. He found my wallet in the inside pocket of my jacket and took out the money, checked that there was no other valuables and discarded the wallet on the floor. Next he found my mobile in my jacket side pocket and this went straight into his pocket. He started to feel my bottom and discovered my credit card holder in the back trouser pocket.
“Write the pin numbers to each card down”, he commanded
“They all have the same number”, I said and I wrote it on the paper by the phone which I keep for jotting notes. I returned to my position by the wall.
“Right”, he said, “I need to keep you quiet do you have any thing that I can tie you with.
“There’s some washing line in the cupboard under the stairs” I offered. It was the thin line covered with plastic which if tied tightly would cut into my skin. Then I remembered I had some Duct Tape. I had bought 5 rolls about a month ago they were £1 each or £5 for 4 and never wishing to miss a bargain I had gone for the savings. There would be enough for a lifetime, or would have been if this incident didn’t happen. I told him about it, (not the price saving of course just that I had it), and it was in the kitchen under the sink. He told me to walk there in front of him which I did still with my hands stretched in the air.
When I retrieved the tape he said,
“Put that sponge in your mouth “, it was the sponge for cleaning the dishes.
“Can I put a clean one please”, I said amazed at my bravery.
It was the last thing I said for some time.
“Just put one in and wrap the Duct tape around. Use plenty of Duct tape I don’t want you to be able to make a sound. And I will check”
He locked the back door and went into the lounge.
I stuck a clean sponge in my mouth and started to wrap the duct tape around my head covering my mouth. After a few rounds I tried to speak and although no words came out I could still make a sound so I wrapped it round ten further times until there was only silence when I attempted to speak. He came back in the kitchen and checked my gag, was happy with the result and pushed me into the lounge
“Sit down on that chair” he pointed to one of the large oak dinning chairs. He instructed me to wrap the duct tape around my ankles, knees and thighs, using plenty of tape so that I couldn’t move them.
I did as he commanded. First my ankles, round and round until they were stuck as one, then below my knees the same and then I slid forward on the chair to do my thighs. My legs were stuck together I was unable to separate them even a millimetre.
While I was doing this he had unscrewed my flat screen TV from the wall and assembled it with the DVD recorder, Xbox and music centre by the door
“I will need your car to take all this”, he said, “where are the keys”
I nodded towards the dresser.
“Go and get them”, he said
I hoped over, feeling extremely stupid. I kept the keys hidden in a secret draw in the side of the dresser in case I got burgled when at work. I opened the draw and handed him the keys. This amused him.
“Good hiding place, you never know what types are about nowadays” he chuckled and gave me a slap on my rump as I hopped back to the chair.
“We are doing well” he said and he was right we were working as a team. He was robbing me and I was tying my self up. This was very efficient use of time but I claim no credit for the system.”I have to go up stairs to see what you have there for me. You fasten yourself to the chair with tape around your body, thighs and ankles, and I don’t want to see any ability of movement”.
I nodded meekly.
He disappeared and I took the tape. My ankles were most difficult as these had to be secured to the chair and they were tied together in between the chair legs. I wrapped the tape in a figure of 8 around my ankles and the chair legs until I had used a whole roll of duct tape. My objective had been achieved I could not move my ankles as he had ordered. I wrapped tape over my thighs and under the seat of the chair very tightly until I was stuck to the chair. I would not be moving until I was rescued. I then breathed in and pulled the tape over my chest and stretching to the back of the chair where I grabbed the reel with my other hand and stretched the tape tight. I did this many times until I was pinned to the chair completely immobile.
I sat with the reel of duct tape on my lap listening to my subjugator rummaging through my belongings occasionally bringing things down to the hall to join the mountain of items that would soon no longer be my belongings. When he had finished he entered the lounge.
“Almost there”, he smiled as if I should be pleased with the situation we had arrived at.. “Just need to finish you off and I will be away. Put your hands behind the chair”.
He wrapped tape around my wrists and elbows and some around my stomach so that my arms were fastened to the chair.
“It’s been a pleasure to have done business with you”, he beamed, “just one more thing. He disappeared into the kitchen and came back with a pink plastic bucket. . That went over my head and I felt him taping the handle to the chair so it would not move.
“Consider yourself lucky”, he said, “You would have been in much more pain if I had used the washing line”. And he was right.
Then there was silence. After a while I went through the futile attempt of moving to free myself but soon gave up. I had been brought under complete control left helplessly bound and gagged without mercy.
Although we had worked together resourcefully he had not been rushing but making sure that he did not miss a thing. He had done the job and me very professionally. I reckoned it was about 2 am and my cleaner Mrs Cambell would arrive at 7 am so I had 5 hours of captivity to endure. I could breathe OK and I was comfortable, I just couldn’t move. Eventually I fell asleep and was awoken by a tapping on my bucket. Mrs Cambell called my name. “is that you” she said.
Shortly after the room was full of police and I was carefully cut free. I gave statements and a description but they never caught my captor. The incident was nobody’s fault as a few weeks previous Mrs Campbell had lost the keys to my house and as she cleaned several house she wrote the address on the key tab. The thief had found the key and taken full advantage of his find.
I recovered physically very quickly after a cup of tea and a sleep and most of my belongings were insured. The humiliation of being completely submissive took longer but I went to a group where others had had similar experiences. None of the others had suffered the indignity of having to tie themselves up however. In the end I felt that it was one of those things that happens, I must admit the thought of being completely mastered against my will was a little exciting and I was glad I complied with my captors instructions.
I am completely recovered now, I have the latest alarm system in my house and if someone overcomes the system, breaks in and needs to tie me up I always have extra rolls of Duct Tape available which after all is not so uncomfortable and somewhat thrilling.
Hay qua. Tui thich doc ban tieng viet hon. Mong la co truyen ngan nhu vay doc dai dai va thuong xuyen hon.
ReplyDeletecung hay do a Phong
ReplyDeletenhung neu la nu bi hanh ha thi hay hon
Công sức ngồi cả ngày dịch chỉ đáp lại bằng 2 comment và 5 cú click chuột... Thiệt nản với người VN
ReplyDeleteDù sao cũng cảm ơn vì đã đọc (_ _!)
đâu cần phải có nhận xét đâu anh Phong , quan trọng là bài viết đi vào lòng người đọc là được rùi mà
ReplyDeleteCó người không thích chắc tại vì nhân vật là nam ^^
ReplyDeletecan acc cua tyingart.com ai co' khong huhuhu
ReplyDeletemọi người cứ như thế làm sao admin post bài nữa. cho ý kiến đi nào
ReplyDeletetruyện rất hay, cảm ơn anh Phong đã post, em còn muốn xem nhìu truyện hơn nữa, anh Phong cố gắng dịch thêm nha, ai chứ em là thích đọc rùi đó. Hi Hi Hi
ReplyDeleteTruyen hay lam anh Phong oi. Thanks anh nhieu nha. Co len :*
ReplyDeletehay lắm ,thanks anh nhiu nha!!!
ReplyDeletetruyện hay :))))
ReplyDeleterất hay,cám ơn anh
ReplyDeletenhưng sao chỉ có trói thế nhỉ,phải có cái gì khủng khiếp hơn mới thú vị,hehe
admin tự dịch hả cho admin web này vào dịch cho anh em nha
ReplyDeletehttp://books.dreambook.com/victorj0001/burglars.html
kéo xuống truyện của Luckyson đọc truyện đó cũng hay lắm
Ít ác ghê
DeleteUh, để có time Phong dịch cho
Cho minh hoi nen mua bang keo,mang pe o dau gia re a?
ReplyDelete